BÃO VÀNG
BÃO VÀNG
Nước mắt em ướt đầy phố Vọng
Con đường dài xơ xác lá vàng rơi
Giấc mơ xưa là một đống hoang tàn
Cơn bão ấy cuốn phăng nhiều số phận
Bỏ lại sau với thời gian trầm lặng.
Ôm đớn đau nơi cuộc sống hoang tàn
Trong cơ hàn ánh sáng vẫn hồi sinh
Thương con tim đêm ngày không ngừng cháy
Vợ hiền, con xinh thêm yêu cuộc sống
Ném cái buồn, cái bon chen vô tưởng
Để lái con tàu ra Bắc vào Nam.
Vượt thác ghềnh tìm vui nơi đỉnh núi
Cho lúa đơm bông xốn xang vào mùa gặt
Bát cơm lòng chan đẫm những mồ hôi
Để xin đời chỉ một phút bình yên
Thân ta làm thuê cho đầu ta đó...
(Hà Nội, ngày 31-3-2010)